Hy vọng: Điều đã giúp tôi vượt qua nghịch cảnh

04:46 24/01/2019

Tôi đã từng là một học sinh gương mẫu. Người ngoài nhìn vào sẽ thấy tôi có vẻ chẳng thiếu cái gì.... Nhưng đằng sau những bức ảnh vui vẻ của gia đình tôi là nỗi sợ hãi, lạm dụng và kìm kẹp.
 
Khi tôi vừa tốt nghiệp trung học, bố bắt tôi học ở một trường nội trú để dễ theo dõi hơn. Chỉ sau 2 tuần học, tôi đã uống rượu và bị cưỡng hiếp. Rồi tôi bị yêu cầu nghỉ học.
 
Tôi đã lấy hết dũng khí để kể cho bố về những gì đã xảy ra, và rằng tôi không có lỗi. Lúc đó, bố không nhìn vào mắt tôi, chỉ nói: “mày biết bỏ nhà ra đi, biết hút thuốc, biết uống rượu, lại còn ngủ với giai nữa? Mày đã tự hủy hoại đời mình rồi”
 
Rồi bố đuổi tôi ra khỏi nhà. Lang thang. Chẳng mất nhiều thời gian để tôi quen với những dân anh, chị trong khu trọ. Chưa đầy 1 tháng, tôi đã nghiện.
 
Sau gần một năm dùng ma túy để quên đi nỗi giận dữ, nỗi đau trong lòng, một buổi tối tôi đang xem chương trình TV với một loạt trẻ em hào hứng nói về điều chúng muốn làm khi trưởng thành. Đang mê man, tôi nghĩ cũng tới lượt mình để nói. Nhưng rồi tôi bừng tỉnh, tôi lẩy bẩy vì nhận ra rằng tôi chẳng có ước mơ gì. Rồi tôi xích mích với bạn, bị đuổi khỏi phòng trọ chỉ với vỏn vẹn 2 bộ quần áo.
 
Tôi quyết định quay về nhà. Bố vẫn lạnh nhạt và cay nghiệt như trước. Ông chế giễu và bảo rằng tôi sẽ không bao giờ có thể tự sống một mình. Lúc đó trong tôi như có ngọn lửa.
 
Tôi nhớ như in một lần khi đang ăn bánh mì thì một cô mặc áo khoác dài màu xanh dừng lại và nói rằng "Cháu gầy quá. Để cô mua cái gì ngon hơn cho cháu nhé.” Đó là lần đầu tiên trong nhiều năm tôi được nghe những lời nói tốt đẹp và tử tế như vậy. Cô đã không hề để ý đến ánh nhìn của mọi người, cô còn hỏi về những việc tôi muốn làm. Đến giờ này tôi vẫn không biết tên của cô ấy.
 
Hai tháng sau, tôi tự cai, đi học nghề, rồi đi làm thuê, và tự có quán hàng của mình. Tôi đã vượt qua những năm tháng bị cưỡng hiếp, bị đánh đập, những sự ghẻ lạnh và cả những lần đói khát.
 
Tôi phát hiện ra rằng mình đã nghiện một thứ khác: hy vọng.